Cách đây khoảng 20 năm, khi con trai đầu lòng của tôi khoảng sáu, bảy tuổi là đứa rất gần gũi với ông nội. Cứ mỗi lần nghe nó bi bô đọc bài thơ Hồ nước của ông sáng tác là tôi liên tưởng đến sự tích hồ nước đầu làng mình. Bài thơ rất dài nên có đoạn nó quên lại được ông nhắc cho rồi dần cũng thuộc. Tôi còn nhớ như in cảnh khi hai ông cháu ngồi với nhau là ba tôi lại bảo: Xều đọc bài thơ Hồ nước cho ông nghe đi là nó lại đọc. Giọng đọc của một đứa trẻ khi đó diễn đạt nghe rất dễ thương. Qua bao năm, ba tôi nay cũng đến tuổi gần đất, xa trời. Nhiều lần tôi muốn ghi lại bài thơ đó nhưng vì ba tôi không còn nói đươc. Có lần hỏi lại con trai thì nó bảo bài này dài lắm, đã lâu rồi nên con không nhớ hết. Hôm nay, vào ngủ với ba, tôi cố lục mà may mắn tìm thấy cuốn sổ có bài thơ nên ghi lại.
Xin gửi đến quý vị và bạn đọc cùng thưởng thức bài thơ của ông Nguyên Đức Mến viết về một di sản đặc biệt của làng mà thế hệ cha anh và chúng ta một thời gắn bó và không thể nào quên.
Nguyễn Đức Nhật